Nói xong, lão tiện tay vung kiếm, thanh kiếm biến mất vào trong vết nứt hư không.
Lão lại nhấc bầu rượu lên, ừng ực uống cạn, sau khi lau miệng một cách sảng khoái, trong mắt lại hiện lên một tia cô đơn.
Cố nhân lần lượt rời đi, chỉ có rượu là tình sâu nghĩa nặng nhất…
…Sự ra đi của Lý Hạo và Thời Miểu không kinh động đến bất kỳ ai, mãi cho đến khi Tô Trấn Uyên đến tổ địa bái kiến, mới biết từ miệng Tô Cửu Chiết rằng Lý Hạo đã rời đi.